- Tui cũng buồn, không phải buồn man mác kiểu "mỗi năm đến hè lòng man mác buồn...", mà là vì các học sinh giờ xa lánh tui. Các em giờ không dám ngồi dưới bóng mát của tui nữa vì sợ tui... đè!
- Mình buồn hơn vì lo là sắp tới nói đến hè các em không còn nhắc đến chúng ta, viết văn làm thơ không còn tả hình ảnh đẹp đẽ của chúng ta, thay vào đó tả chúng ta như thủ phạm đè các em.
- Đúng đó, mà có phải do tự chúng ta bật gốc đâu? Do mưa gió mà họ không chặt cành tỉa nhánh. Do họ không bắt sâu, để thân chúng ta mục ruỗng chớ.
- Đúng rồi, và nữa: nếu họ trồng chúng ta từ nhỏ lớn lên thành cổ thụ thì rễ ta bám đất chặt đố sao bật được. Là do họ bứng khi ta lớn rồi, bứng nơi này sang nơi khác, rễ còn đâu nữa.
- Tớ thì đang lo kiểu này sắp tới sân trường không còn bóng mát. Do thấy cây nọ bật gốc, các trường sợ quá, thế là thà chặt nhầm còn hơn bỏ sót, họ đốn hết chúng ta cho... khỏe. Hu hu.